“Nhưng mà tôi có thể cho cô ấy cái gì đây?” Trần Phong lâm vào mâu thuẫn: “Cô ấy là thiên kim đại tiểu thư, mà tôi cái gì cũng không phải, cuối cùng cô ấy muốn tôi không thể cho, tôi chỉ có thể cho cô ấy thời gian củi gạo dầu muối, cô ấy sống với tôi chỉ có khổ.”
“Nhưng có lẽ cô ấy cũng không thật sự để ý những chuyện này?”
“Ngày đó cô ấy đến nhà của tôi, nhìn thấy trong nhà tôi nghèo rớt mùng tới, do dự và mâu thuẫn trong anh mắt, tôi đều thấy rõ ràng.”
Cung Thiên Linh đứng lên: “Con người trong quá trình tiếp nhận chuyện từng tiếp nhận đều có sự do dự và giãy dụa, anh để cho cô ấy có thời gian thích ứng, anh không để cho cô ấy một chút thời gian để thích ứng, trực tiếp giải quyết dứt khoát, như vậy cũng không đúng.”
Lời nói của Cung Thiên Linh, giống như một vị thuốc tốt, chậm rãi tháo gỡ khúc mắc trong đáy lòng Trần Phong, vẻ mặt cũng không còn rối rắm và giãy dụa như thế nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây