Vũ Tiểu Kiều nhìn Tịch Thần Hãn, muốn tìm thấy cả xúc khác trong mắt anh, nhưng trong ánh mắt ấy chỉ chan chứa toàn thật lòng.
Tịch Thần Hãn lau sạch nước mắt trên mặt Vũ Tiểu Kiều, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Khoảng thời gian này nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe, biết chưa?”
Vũ Tiểu Kiều khẽ gật đầu, bàn tay nhỏ bé siết lấy tay anh, như chỉ sợ anh bỏ mình mà đi.
Tịch Thần Hãn thấy cô đã thấm mệt, bèn dìu cô nằm xuống, tỉ mỉ đắp lại chăn.
Vũ Tiểu Kiều bị sự dịu dàng của anh làm tâm thần rạo rực, cơn buồn ngủ ập đến, nhưng cô vẫn kiên trì không ngủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây