Vũ Tiểu Kiều nhận ra ánh mắt khác thường của Tào Xuyên, kháng cự muốn đẩy anh ta ra, đáng tiếc trên người chẳng có sức lực, không thể nào đẩy anh ta ra được.
“Đừng sợ, đừng sợ, đã qua rồi…”
Tào Xuyên dịu dàng cúi đầu xuống, môi nhẹ nhàng chạm vào trên vành tai mềm mại của Vũ Tiểu Kiều, nhẹ nhàng thổi khí nói.
Vũ Tiểu Kiều chợt cững đờ cả người, càng cố gắng đẩy anh ta ra.
“Anh buông tôi ra, khụ… khụ…” Mở miệng nói, giọng nói của cô đã khàn đặc lại, không thể phân biệt được là đang nói gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây