Cung Cảnh Hào khinh miệt liếc Tào Xuyên, thấy nụ cười ấm áp như ánh mặt trời trên khuôn mặt của Tào Xuyên, khẽ hừ lạnh.
“Chân ở trên người tôi, tôi muốn đi đâu, là quyền của tôi đúng không?” Cung Cảnh Hào lãnh ngạo nói, khiến Tào Xuyên rất lúng túng.
Từ trước đến giờ Cung Cảnh Hào đều luôn ngạo mạn, nói chuyện với người cũng đều mang giọng điệu bất cận nhân tình, mang đến cho người cảm giác khó có thể chung đụng.
Tào Xuyên ngượng ngùng cười nói: “Tất nhiên, tất nhiên.”
Hãn nhi
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây