Dương Tuyết Như nở nụ cười tươi như hoa, nhưng nhìn Vũ Tiểu Kiều bằng ánh mắt cay nghiệt.
“Đúng vậy! Đến thăm cô, nhưng cô tôn quý thật đấy, tôi tới đây bao nhiêu lâu rồi, mới thấy cô vác mặt ra.”
Vũ Tiểu Kiều cũng không so đo, chỉ cười nói: “Dạo này con tham ngủ, không biết mẹ tới, nếu không con đã sớm xuống chào hỏi mẹ rồi.”
Vũ Tiểu Kiều bám vào tay vịn cầu thang, bước từng bước xuống cầu thang.
Tịch Thần Hãn muốn ngăn cản, Vũ Tiểu Kiều chỉ nhẹ nhàng lắc đầu với anh, bày tỏ mình không sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây