Phương Tử Tình ngẩng đầu lên, bật cười tự giễu, trong mắt đã không còn bất kỳ ủy khuất gì, chỉ còn lại oán hận và tức giận.
“Được lắm! Bây giờ tôi đã biết, tôi bị anh hại! Anh chỉ đang trả thù tôi mà thôi!”
Phương Tử Tình hất tay của Vương Cầm ra: “Trần Phong, chúng ta yêu nhau từ đại học đến bây giờ, đã được năm năm, năm năm này tôi coi như đã bị mù! Đứa bé này bỏ đi cũng được!”
Trần Phong cố nén nỗi đau trong trái tim, không nói câu gì.
Vương Cầm đứng cạnh đó nghe hết, đến khi Phương Tử Tình cất bước đi ra ngoài, bà ta mới phản ứng được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây