Vũ Tiểu Kiều đứng ở nơi đó mang theo khí thế: “Đây là Tịch gia, sẽ không để cô thiếu thứ gì, bây giờ cô đừng nghĩ gì cả, chỉ cầu đứa bé có thể bình an đi.”
Mục Vân Thi tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám biểu lộ ra, ý trong lời nói của Vũ Tiểu Kiều rất rõ ràng.
Cô ta nhờ có đứa bé trong bụng, mới có thể nhận đãi ngộ này, một khi đứa bé không còn, cô ta cũng chẳng là gì.
“Đứa bé này là mệnh của tôi, đương nhiên tôi sẽ bảo vệ.” Mục Vân Thi nói.
“Vậy là tốt rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây