“Tử Dụ? Con ở đâu?”
Lương Thục Mẫn giẫm lên một đôi giày cao gót, giẫm lên nền đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang rất lớn, khiến An Tử Dụ đau đầu.
An Tử Dụ ra đón: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây ạ?”
An Tử Dụ vẫn cố gắng nở nụ cười, miễn cho Lương Thục Mẫn lại nổi cơn.
Nhưng bây giờ cô nhìn thấy sắc mặt Lương Thục Mẫn, thật sự rất buồn nôn, lại cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây