Ngày hôm sau, tôi ngủ thẳng đến tận trưa, cuối cùng vẫn là bọn Tôn Tử muốn đi dạo trong làng mới lay tôi dậy, hỏi tôi có muốn đi cùng họ không.
Tôi khó nhọc bò dậy khỏi giường, Tôn Tử vừa nhìn thấy tôi liền sững người, sau đó lại chỉ vào tôi cười: “Cậu làm sao thế này? Sao lại ngủ đến nỗi có hai quầng thâm mắt như gấu trúc vậy?”
Tôn Tử nhìn xung quanh rồi hỏi tôi có phải lại bị “ma” dọa rồi không, nói xong còn lôi ra cho tôi xem bức ảnh hôm đó đến nhà tôi, tôi ngồi bệt xuống đất.
Tôi đẩy điện thoại của Tôn Tử ra, khó chịu hỏi cậu ta làm gì vậy, sáng sớm đã làm phiền giấc ngủ của người khác.
Tôn Tử giơ hai ngón tay lên: “Đã mười hai giờ trưa rồi, cậu còn nói sáng sớm? Nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi, Thuận Tử muốn xuống núi, chúng ta cùng nhau đi chơi.”
Trương Kiện Nam đã lấy quần áo cho tôi rồi, xem ra mấy người này đến cái nơi hẻo lánh này lại thấy khá phấn khích, Phi Phi cũng giục tôi.
Lúc đầu tôi còn tưởng họ thấy nơi này mới lạ, sau khi xuống núi mới biết thì ra là do điện thoại không có sóng, bọn họ lại không muốn ngồi ngây ngốc trong sân, nên mới nghĩ đến việc xuống núi chơi.
Trương Kiện Nam khoác vai tôi, vui vẻ nói, anh chàng to con bảo họ là trong làng này có quán rượu, toàn là rượu ngon lâu năm.
Trương Kiện Nam là con nhà giàu, hồi ở thành phố suốt ngày lui tới những nơi giải trí cho nên nghiện rượu rất nặng.
Có thể bắt cậu ta nhịn uống nước, nhưng tuyệt đối không thể bắt cậu ta nhịn rượu được.
Cả nhóm chúng tôi theo anh chàng to con đi từ lưng chừng núi xuống, xuống núi dễ hơn lên núi rất nhiều, mọi người đều hào hứng, anh chàng to con lại càng trở thành hướng dẫn viên du lịch của chúng tôi.
Theo yêu cầu của Trương Kiện Nam, anh ta dẫn chúng tôi đến quán rượu nhỏ, giấc mơ thì tươi đẹp, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Nhìn cửa hàng xiêu vẹo đổ nát trước mắt, nụ cười trên mặt Trương Kiện Nam lập tức biến mất không còn tăm hơi, Phi Phi và Tôn Tử cũng cảm thấy mất hứng.
Mọi người ban đầu định rút lui, đi nơi khác xem sao, nhưng anh chàng Trương Kiện Nam lại đột nhiên tăng tốc bước vào quán rượu.
Tôi thấy hơi khó tin, phải biết rằng anh chàng này rất ưa sạch sẽ, vậy mà một nơi cũ nát bẩn thỉu như thế này cậu ta cũng chịu vào.
Chúng tôi bước trên ván gỗ, phát ra tiếng “kẽo kẹt, kẽo kẹt”, nhưng rất nhanh chúng tôi đã biết nguyên nhân.
Sau khi Trương Kiện Nam vào quán, cậu ta đi thẳng đến tủ rượu, đứng trước tủ rượu là một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, dáng người đầy đặn, khuôn mặt xinh đẹp như hoa.
Ánh mắt Trương Kiện Nam nhìn chằm chằm vào thân hình gợi cảm của cô ta, nhất thời không thể rời mắt.
Hành động nhìn trộm quá lộ liễu khiến tôi không nhịn được kéo Trương Kiện Nam một cái để nhắc nhở cậu ta, cậu ta hoàn hồn nhìn người phụ nữ cười hề hề, trông còn ngốc hơn cả anh chàng to con, nhìn người đẹp thôi mã đã say rồi.
Người phụ nữ kia lại rất bình tĩnh, đôi lông mày lá liễu và đôi mắt phượng hếch lên rất quyến rũ, mỉm cười mê hoặc với chúng tôi rồi đưa cho chúng tôi một tờ thực đơn rượu.
“Tất cả các loại rượu trong cửa hàng nhỏ của chúng tôi đều có trong này, mọi người xem có loại nào ưng ý không.” Nụ cười của người phụ nữ thật mê hoặc lòng người, Trương Kiện Nam không thèm nhìn mà nói thẳng mỗi loại lấy một ít.
Chúng tôi nuốt nước bọt, mỗi loại một ít? Rượu trên giá đều là rượu tự ủ, chắc chắn rất mạnh, tửu lượng của Trương Kiện Nam có tốt đến đâu cũng sẽ say thôi.
Chưa đợi chúng tôi lên tiếng, Trương Kiện Nam đã nắm lấy tay người phụ nữ: “Người đẹp, cô tên gì?”
Người phụ nữ từ từ rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Trương Kiện Nam, mỉm cười nói: “Tôi là bà chủ ở đây, tên là Lưu Mị Nhi, anh có thể gọi tôi là Mị Nhi.”
“Mị Nhi? Quả nhiên người như tên.” Trương Kiện Nam đã hoàn toàn bị Lưu Mị Nhi chinh phục, không chỉ gọi một đống đồ ăn thức uống, mà còn bảo Lưu Mị Nhi ngồi ăn cùng chúng tôi.
Lưu Mị Nhi thấy Trương Kiện Nam hào phóng như vậy, tự nhiên không từ chối lời mời của cậu ta, ngồi xuống cùng chúng tôi, nhưng từ khi cô ta ngồi xuống, sắc mặt anh chàng to con liền trở nên khó coi.
Phi Phi cũng tỏ vẻ không vui, cô ấy luôn có địch ý mạnh mẽ với những người phụ nữ xinh đẹp hơn mình, Lưu Mị Nhi này không chỉ xinh đẹp hơn Phi Phi mà còn toát ra vẻ quyến rũ.
Đây là điều khiến Phi Phi phát điên nhất, Phi Phi ngồi bên cạnh, trong nháy mắt từ “công chúa” biến thành “tỳ nữ“.
Thấy Phi Phi không vui, tôi ra hiệu cho Trương Kiện Nam mấy lần bảo đi thôi, nhưng anh chàng này cứ không chịu đi, cuối cùng còn nói với chúng tôi một câu: “Mọi người cứ đi dạo xung quanh đi, lát nữa quay lại đón tôi.”
Trương Kiện Nam cười hề hề, thậm chí còn không thèm nhìn chúng tôi lấy một cái, còn Phi Phi, người mà mấy ngày trước còn được Trương Kiện Nam nâng niu trong lòng bàn tay, cũng không còn chút trọng lượng nào nữa.
Phi Phi quay đầu bỏ đi không chút do dự, ba người chúng tôi cũng lập tức đi theo, nơi này lạ nước lạ cái, lỡ lạc mất nhau thì sao?
May mà Phi Phi không đi xa, mấy người chúng tôi cùng nhau đến khu chợ sầm náo nhất trong làng dạo một vòng, rồi lại đến bờ sông, phong cảnh ở đây không tệ, chỉ là có quá ít chỗ để vui chơi.
Nếu đến đây để tĩnh dưỡng thì đúng là tìm đúng chỗ rồi, nhưng chúng tôi chưa đạt đến cảnh giới đó, nên mới dạo chưa được hai tiếng đã thấy chán ngán.
Anh chàng to con nhìn mặt trời rồi giục chúng tôi nên quay về sớm, đường núi khó đi, trời tối đi lại càng khó khăn hơn.