Nói rồi bà đưa cho tôi một cuốn gia phả của nhà họ Minh, tổng cộng năm trang, ghi chép tên của hơn sáu mươi người. Bà nói ban đầu mọi người đều sống trong đại viện, đúng vào năm tôi sinh ra thì người trong tộc bắt đầu lần lượt qua đời.
Cuối cùng, cha tôi bất đắc dĩ phải đưa tôi rời khỏi nơi này, tất cả đều là do lời nguyền của Mộ Thanh Thanh, con quỷ này đang hại người.
Tôi nửa tin nửa ngờ, nếu thật sự là Mộ Thanh Thanh hại người, vậy tại sao có nhiều cơ hội như vậy mà cô ta không hại chết tôi? Hơn nữa cô ta khóc rất đau khổ, dường như cô ta đang cố gắng muốn tôi nhớ lại điều gì đó.
Tôi nghĩ cô ta nhất định là nhận nhầm tôi thành cụ cố rồi, nói ra cũng là một người phụ nữ đáng thương.
“Bà nội, chuyện của Mộ Thanh Thanh chúng ta tạm gác lại, bạn con, Trương Kiện Nam, đã mất tích, con muốn bà phái người đi tìm giúp con.” Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, tôi cũng không thể tranh luận gì với bà, đành chuyển chủ đề, nhờ bà giúp tìm Kiện Nam.
“Minh Dương, sao con không biết phân biệt nặng nhẹ thế? Bây giờ con đã trở về, con cũng có thể sẽ bị hại chết, bà nghi ngờ bạn của con đã bị Mộ Thanh Thanh hại chết rồi.” Bà nội nói rất chắc chắn, cứ như là tận mắt chứng kiến vậy.
Nhưng khi tôi hỏi kỹ, bà cũng chỉ là phỏng đoán, nói ngoài Mộ Thanh Thanh ra không còn ai khác, người nhà họ Minh đã bị Mộ Thanh Thanh hại chết từng người một, bây giờ chúng ta xông vào đây, Mộ Thanh Thanh lại ra tay với chúng ta.
Bà nội càng nói càng kích động, bà nắm chặt tay tôi, dặn đi dặn lại, bảo tôi dù thế nào cũng phải tránh xa Mộ Thanh Thanh, một khi gặp cô ta thì dùng huyết ngọc để đối phó.
Huyết ngọc này đã được khai quang, Mộ Thanh Thanh không dám đến gần, hơn nữa đạo trưởng mà bà phái người mời cũng sắp đến rồi, chẳng mấy chốc Mộ Thanh Thanh sẽ bị hàng phục.
Nghe lời bà nội, tôi gật đầu, chuyện của nhà họ Minh tôi vẫn chưa rõ, nhưng người quỷ khác đường tôi vẫn hiểu.
Đến giờ ăn cơm, bà nội nói thân thể không khỏe muốn ở lại phòng nghỉ ngơi, trong phòng ăn chỉ còn ba người tôi, Tôn Tử và Phi Phi.
Phi Phi nhìn huyết ngọc đeo trước ngực tôi sờ tới sờ lui, vui vẻ dựa vào vai tôi, mỉm cười nói với tôi: “Anh yêu, em thích huyết ngọc này lắm, tặng cho em đi.”
“Không được, bà nội bảo anh phải luôn đeo, nếu không thì khi nào về anh sẽ tặng cho em.” Tôi lấy huyết ngọc lại.
Nghe tôi nói khi nào về sẽ tặng cho cô ấy, Phi Phi cười rạng rỡ, chủ động hôn lên má tôi mấy cái, cô ấy đã lâu không nhiệt tình với tôi như vậy, khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh.
Sắc mặt của Tôn Tử rất khó coi, buồn bã ngồi một bên, cậu ấy không nói một lời cũng không ăn cơm.
“Tôn Tử, cậu sao vậy?” Tôi gắp một miếng thịt kho tàu lớn bỏ vào bát của Tôn Tử: “Món này bình thường cậu không phải thích ăn nhất sao, sao không động đũa?”
Tôn Tử cau mày, ngẩng đầu nhìn tôi, vừa mở miệng định nói thì bị Phi Phi cắt ngang.
Phi Phi nói Tôn Tử là lo lắng cho Trương Kiện Nam, nên mới ăn không ngon, thật ra trong lòng tôi cũng rất lo lắng cho Trương Kiện Nam.
Tên nhóc này đôi khi làm việc đúng là không nghĩa khí, nhưng dù sao chúng tôi cũng là anh em ở cùng ký túc xá từ năm lớp 10, cậu ta ngoài việc hay thả thính lung tung với con gái ra thì cũng không có khuyết điểm gì lớn.
Nếu lần này cậu ta thực sự gặp chuyện không may vì đi theo tôi đến ngôi làng này, thì tôi không thể tha thứ cho bản thân mình.
“Tôi đã bảo bà nội phái người đi tìm rồi, chúng ta cũng chia nhau ra tìm, biết đâu sẽ nhanh chóng tìm thấy.” Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười giả vờ như rất thoải mái.
Tôn Tử đặt đũa xuống, nói không có khẩu vị rồi đứng dậy rời đi.
Chỉ còn lại tôi và Phi Phi hai người, Phi Phi liền ôm cổ tôi, cười quyến rũ với tôi, bảo tôi đi xin bà nội ít tiền, bảo món đồ cổ này bán đi thì tiếc, sau này có thể tăng giá. Tôi qua loa nói để sau hẵng hay, Phi Phi uống vài ngụm canh rồi lấy cớ thân thể không khỏe cũng rời khỏi bàn ăn.
Phòng ăn rộng lớn chỉ còn lại một mình tôi, dù ăn sơn hào hải vị cũng thấy nhạt nhẽo.
“A a a, ưm ưm ưm.”
Tôi đang ăn cơm, mơ hồ nghe thấy phía sân sau hình như có động tĩnh gì đó, bèn đứng dậy đi về phía sân sau, sân sau rất rộng, đối diện là phòng ngủ của bà nội, hai bên trồng đầy cây.
Trời dần tối, tôi thấy Tiểu Phân đi ra từ phía bên trái sân sau, đi cùng cô ta còn có một cô bé tôi không quen biết, tay cầm một cái túi, bên trong đựng gì thì tôi không biết.
Tôi nấp sau một gốc cây lớn lặng lẽ đi theo họ, muốn xem họ rốt cuộc muốn làm gì.
“Người phụ nữ đó thực sự bị điên rồi sao?” Tiểu Phân nói với cô gái đi cùng.
Cô gái kia cười khẩy nói: “Ai biết là thật sự bị điên hay giả điên, chúng ta cứ việc canh chừng, làm theo lời bà cụ, chuyện khác đừng quản.”
Hai cô gái vừa nói vừa đi về phía sân trước.
Còn tôi thì đi về phía khu nhà phụ bên trái mà Tiểu Phân và cô gái kia vừa đi ra, nhưng tìm mãi tôi cũng không tìm thấy gì, hơn nữa nơi này tối om nhìn khá đáng sợ.
Tôi vẫn nên quay về sớm, kẻo lại gặp phải ma quỷ gì đó thì hỏng bét.