Giúp, giúp cái rắm, bà ta hoàn toàn không nghe nói chuyện xây nhà gì đó.
Lý thị sắc mặt xanh mét, vò loạn y phục trong nước vài cái sau đó ném vào trong giỏ, xách giỏ về nhà, không phơi, đặt giỏ dưới mái hiên, đi thẳng vào nhà.
“Ông có biết Tang thị sắp xây nhà không?”
Thẩm Tam vừa mới dậy còn đang đeo giày đeo tất, sững sờ một lát, sau đó cười nhạo một tiếng: “Nàng xây nhà? Nàng lấy cái gì mà xây nhà? Tự mình cầm bùn xây?”
Ông ta tiếp tục không nhanh không chậm mà mang giày, miệng nói: “Không cần vật liệu và tiền công, giúp xây nhà không phải lo bao cơm sao? Mời người ta ăn canh rau dại? Ai giúp nàng? Bà hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây