Mấy thứ này không có thứ nào rẻ, sách thì không cần phải nói, sách tốt căn bản không mua được, cho dù hiện nay làn sóng học tập ngày càng thịnh hành, một cuốn ‘Thiên Tự Văn’ dành cho ấu đồng vỡ lòng cũng phải mất tám trăm văn tiền, bút ấy mà, rẻ nhất cũng phải hơn ba mươi văn, mực một cục hơn một trăm văn, giấy bây giờ rẻ hơn trước đây một chút, nhưng rẻ nhất mà Phạm Phi Nương nhớ cũng phải sáu mươi văn một tập.
Mực và giấy, đây đều là đồ dùng tiêu hao.
“Sách không cần mua, nhà chúng ta tự làm thẻ tre, sách của hai hài tử đầu tiên qua học là A Ninh tiểu nương tử chép giúp, sáu đứa sau này nhờ đệ đệ muội muội của bọn nó chép giúp là được, giấy mực thường ngày cũng không dùng, chúng ta dùng bàn cát hoặc phiến đá để viết chữ, bàn cát dùng cành cây là được, phiến đá thì dùng bút lông chấm nước luyện chữ, mấy tháng nóng nhất mùa hè, khô rất nhanh, cho nên thực ra chỉ cần mua cho hài tử nhà mình một cây bút lông, lại mua một thẻ mực để chép sách, huynh đệ tỷ muội trong nhà dùng luân phiên nhau thì có thể dùng rất lâu.”
Tám hài tử, Triệu lão thái thái vẫn sẵn sàng bỏ ra khoảng hai trăm văn để mua bút mực.
Bà ấy bên này cứ vậy nói từng mục một, mắt Phạm Phi Nương càng nghe càng sáng lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây