Thẩm Ngân gấp gáp, đứng dậy đi cầm cái cuốc mà ca ca nó ném ở một bên, Thẩm Ninh sợ tới mức vội vàng ngăn cản: “Người còn chưa cao bằng cán cuốc, ngươi dám dùng cái đó, lát nữa tự đào vào chân mình ta xem ngươi khóc như thế nào.”
Thẩm Ngân bặm môi, nhìn sự tương phản rõ rệt giữa hai miếng đất, cúi đầu ủ rũ đứng tại chỗ với Thẩm Thiết.
Thẩm Kim lại cười rất hân hoan: “Đừng vội, cứ từ từ đào, dù sao vẫn còn sớm.”
Vừa nói chuyện, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn bên trong nhà, vừa thấy Thẩm An đi ra, đi vài bước lao tới, duỗi tay ra: “Nhanh lên nhanh lên, đưa tóp mỡ cho ta.”
Thẩm An liếc nhìn bàn tay nửa đen nửa bị thương của thằng bé, khóe miệng giật giật: “Ngươi không rửa tay sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây