Tang La nghe nói mẫu nữ bình an, vẻ mặt cũng thêm ý vui mừng, Chu Cát mừng cho Phùng Liễu Nương, tay trái vô thức phủ lên cái bụng phẳng lì của mình.
Ra ngoài cũng đã ba tháng rồi, từ sau khi ra núi quyết định không tránh nữa nhưng lại vẫn chưa có tin tức.
Nghĩ đến Tang La bằng tuổi mình, Chu Cát thấp giọng hỏi: “A La, ngươi không tránh nữa đúng không?”
Tang La nghiêng đầu nhìn bàn tay nàng ấy đặt trên bụng mình, chớp mắt liền hiểu ý trong lời nói của nàng ấy, lắc đầu: “Không tránh nữa.”
Lại hỏi Chu Cát: “Tẩu vội sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây