Tang La quá mệt mỏi, Thẩm Liệt lại nhiều ngày liên tiếp thức đêm đọc sách, phu thê hai người ngày hôm sau đều dậy muộn.
Thẩm Liệt còn ổn, chỉ dạy muộn hai ba khắc, trời hửng sáng liền tỉnh dậy. Tang La lại vẫn kẹt trong giấc ngủ ngon lành. Mùa đông dễ ngủ, thân thể Thẩm Liệt lại vô cùng ấm áp, cả người nàng đều dán vào lồng ngực của Thẩm Liệt.
Bên ngoài có chút động tĩnh nhỏ, Thẩm Liệt đoán là A Ninh dậy trước, hắn cụp mắt nhìn Tang La, thấy nàng đang làm ổ trong lòng mình ngủ rất thoải mái, nhất thời lại không nỡ dậy sớm, dứt khoát nhắm mắt lại ngủ cùng Tang La. Mãi cho đến khi hắn đoán chừng sắp đến giờ mão, mới nhẹ giọng gọi nàng dậy.
Tang La còn chưa ngủ đủ, vô thức phản ứng lại một chút, mắt cũng không mở, sau đó ngủ thiếp đi. Thẩm Liệt thấp giọng cười, từng chút một tác quai tác quái bên tai nàng, bên cổ nàng. Gọi dậy như vậy, ai có thể chịu được? Tang La từ mơ hồ đến tỉnh táo, suýt chút nữa lại trở nên mê man, trong cơn nguy hiểm đẩy Thẩm Liệt ra, bực bội cắn một ngụm lên vai hắn.
Thẩm Liệt cười nhẹ: “Đã nói sáng nay cùng ta đi xem bảng bố cáo, có đi không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây