“Nhẹ nhàng hứa một chức quan, truyền đạo thụ nghiệp?” Ông ta nhẹ giọng hừ một tiếng: “Nếu dễ dàng truyền đạo như vậy, nỗ lực của tổ tông chúng ta tính là thứ gì? Lại có ai bảo đảm được lợi ích của thế gia vọng tộc? Hai vị Hoàng đế tiền triều đều tổ chức Châu Học, con xem tổ chức thành công sao?”
“Nhưng mà, cứ để Lâm thị ra mặt như vậy? Hôm nay nhi tử đến xem, không ít con cháu Lâm thị và Vương thị báo danh thi Châu Học.”
Trịnh gia trước giờ vẫn luôn là chúa tể của thành Thiệp Châu này, làm sao có thể để hai thứ tộc Lâm Vương trèo lên đầu bọn họ được, lại nghĩ đến vị thắng liên tiếp nhiều trận kia, vừa không cam lòng, vừa có vài phần bất an, Trịnh đại lão gia nhìn biểu cảm của lão thái gia, ngập ngừng hỏi: “Người nói xem, vị ở kinh sư kia thật sự chống nổi vị Đại Càn kia sao? Nếu như không thắng nổi....”
“Sợ bị thanh trừ? Sợ bị Lâm thị đè ép ngược lại Trịnh gia chúng ta?” Trịnh lão thái gia hừ một tiếng, “Con không khỏi lo lắng quá sớm rồi, triều đình đến cả gửi công văn cũng phải viết ở mặt sau giấy lộn, con xem hắn có thể kéo dài bao lâu? Quân Điền, con xem hắn động vào lợi ích của bao nhiêu người đi.”
Lão gia tử nói đến đây lại nghĩ đến bao nhiêu sản nghiệp của Trịnh gia đã thất thủ trong tay mình, ánh mắt lạnh lẽo, cầm lấy chén trà ở bên cạnh niết trong tay mấy lần, nhấp nhẹ một ngụm, sau đó hạ mắt xuống cười lạnh: “Diệt Trần Quốc thì làm sao, ba năm không thu thuế, phải nuôi nhiều đại quân như vậy, con chỉ cần đợi Đại Tề tồn tại nổi qua ba năm lại lo lắng cũng không muộn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây