Gọi là vải vụn, tất nhiên nó là “vụn” thật sự, nếu như vải đủ để trực tiếp làm một cái hà bao thì đã không bị coi là vải vụn chất đống ở bên ngoài để bán. Vậy nên thứ này dùng để khảo nghiệm mắt thẩm mỹ và kỹ thuật thêu thùa của mọi người.
Nữ chưởng quầy đã phân loại vải vụn trong cửa hàng ra thành các nhóm tùy theo chất lượng vải và kích cỡ của chúng, vải loại nhất là vải vụn thô tối màu, không dùng để làm gì được, chỉ có thể cầm đi vá lại để giày, một văn tiền có thể mua được hai cân.
Vải loại hai là loại vải thô trơn hoặc là có màu xanh đen, miếng vải sẽ lớn hơn một chút, nhưng cũng chỉ có một chút thôi, miếng lớn nhất cũng chỉ lớn khoảng một bàn tay, có thể khéo léo cắt sửa lại một chút. Mua một cân có thể có hai miếng vải thô, lấy ra rồi may chúng hợp lại với nhau là có thể làm thành một chiếc hà bao, hoặc là giống như vải loại một, dùng để làm đế giày cũng được, nhưng so với vải vụn lẻ tẻ thì có thể làm được nhiều thứ hơn. Loại này thì một văn tiền một cân.
Vải loại ba mặc dù cũng là loại vải thô lẻ tẻ, nhưng màu sắc và chất lượng vải cao hơn một chút. Vải lớn cỡ bằng lòng bàn tay, có thể may được nhiều thứ hơn. Đây là thứ mà Tang La nhắm trúng, hai văn tiền một cân.
Về phần những tấm vải lụa sa-tanh cao cấp, cho dù có là vải vụn thì giá cũng phải khoảng năm văn tiền một cân, Tang La nhìn cũng không nhìn, do nàng không mua nổi, nàng phải chi tiêu tiền một cách hợp lý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây