Trong lòng Tang La tự có tính toán, nàng nói với Tần Phương Nương: “Người trong huyện còn chưa biết tới đậu phụ thần tiên, vẫn nên bán ở nơi có nhiều người qua lại như chợ thì sẽ tốt hơn. Đây là lần đầu chúng ta buôn bán, phải bỏ vốn thì mới có một khởi đầu tốt đẹp được. Ta đề nghị thẩm vào chợ bán, tiền hôm nay ta sẽ trả cho thẩm.”
Gánh đồ đi rao bán ở bên ngoài cũng không phải là không bán được, nhưng sẽ gặp phải thử thách tài ăn nói. Tần Phương Nương nhút nhát ngại ngùng, sợ là rao bán ở bên ngoài sẽ không mở miệng ra được, nếu vậy thì hai thùng đậu phụ thần tiên kia sẽ khó mà bán được.
Tần Phương Nương há miệng thở dốc: “Sao có thể để con đưa tiền được.”
Nam nhân trung niên đứng ở bên cạnh nghe hai người nói cái gì mà đậu phụ thần tiên, ông ấy cũng có chút tò mò, đưa mắt nhìn xuống thùng và giỏ của hai người, nhưng chỉ thấy được một thùng gỗ bị lá sen che kín bề mặt, còn lại cái gì cũng không thấy.
Thấy trong ngoài lời nói của Tần Phương Nương đều có vẻ có chút khó khăn đối với chuyện phí chợ, ông ấy nhân tiện nói: “Không có tiền cũng không sao, lúc ngươi vào cửa thì nói là lát nữa sẽ đưa, nếu không nộp thuế chợ bây giờ thì quan canh cửa sẽ đưa cho ngươi một khối lục bài, sau đó bên trong thỉnh thoảng sẽ có người đi tra bài, nếu ngươi bán được đồ thì sẽ có tiền giao thuế chợ để đổi thành hồng bài.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây