Vương gia vẫn có một ít tàng thư, nhưng Vương Vân Tranh lại không lấy được nhiều, năm đó chạy nạn cho dù thứ mang theo đều là sách, thật ra cũng chỉ có hai cuốn sách vỡ lòng và Luận Ngữ, Tả truyện, Lễ Ký, Công Dương, mấy cuốn sách phía sau không ít cuốn vẫn là cậu bé bí mật xin Lục gia mới có được.
Sách không nhiều, đường lui để lựa chọn cũng không lớn, bọn họ chỉ có thể dựa vào mấy cuốn này để học.
Hài tử tám tuổi, trong hơn ba năm có thể học xong hai cuốn sách vỡ lòng “Nghìn Tự Văn” và “Cấp Tựu Thiên”, đọc được “Luận Ngữ” và “Công Dương” thực sự đã cực kỳ hiếm thấy rồi, không đủ hiểu về ý nghĩa của kinh thư, mỗi chữ chưa hẳn có thể viết đúng viết đẹp, vậy thì có quan hệ gì?
Nguỵ Thanh Hoà gật đầu: “Được rồi, ‘Công Đương’ và ‘Luận Ngữ’ không cần kiểm tra lại, có thể đọc được mấy chương ‘Tả Truyện’, lúc đó sẽ dẫn ngươi đi, cho dù bởi vì tuổi tác mà bị ngăn cản, tiên sinh cũng cố gắng vì ngươi mà tranh một phen.”
Lư Nhị Lang cảm động đồng thời vội vàng khuyên: “Không cần tranh, không cần tranh, thật sự không vào được lại đợi lớn một chút rồi đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây