Bọn họ ở trong núi sâu có đồ ăn có thể trồng trọt, Trần Hữu Điền bọn họ giúp làm khung cửi, vải cũng có thể dệt, chỉ có muối là không dễ kiếm, năm thứ hai tiến vào núi có người thiếu muối nghiêm trọng, lúc đó liền kiếm một ít hàng hóa trên núi, nghĩ cách để người vào thành đổi một ít muối, tự nhiên phải hứa hẹn lợi ích với người đó.
Sơn dân nấp trong núi không chỉ có mình bọn họ, hiển nhiên sớm đã có người làm như vậy, dần dần có người chuyên kinh doanh chuyện này, trong núi cách ngoài thành Thiệp Châu một đoạn dần dần hình thành chợ đen.
Sau khi có khu chợ đen này, cuộc sống của thôn dân trốn trong núi thuận lợi hơn rất nhiều, trồng dưa trồng đậu, trồng rau nuôi gà, mặc dù thiếu ruộng lúa nhưng đậu trồng trên núi cũng có thể thỏa mãn dạ dày của họ, lại có những người vũ lực mạnh mẽ có thể săn bắn như đoàn người Thẩm Liệt, cuộc sống thậm chí còn thoải mái hơn một hai năm trước khi trốn vào núi.
Thứ trồng được thứ nuôi được đều là của chính mình, không cần nộp thuế, không cần lao dịch, không cần lo lắng không biết khi nào bị bắt đi, vài thôn cùng nhau luyện võ, còn không có kẻ có ý xấu nào dám đánh chủ ý, sao có thể không yên lòng thích ý?
Đây là lần thứ ba Trần Đại Sơn ra ngoài, hắn vẫn luôn rất chiếu cố nhạc gia, từ trước ra ngoài mua muối không thể thiếu phần của nhạc gia hắn. Chu Lại Tử nào có thể chiếm của hời của con rể mãi được, lần này đã tích một số đồ vật từ sớm, bảo đại nhi tử cùng đi ra ngoài một chuyến.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây