Cha huynh cữu cữu ra ngoài hơn hai mươi ngày chưa về, mấy huynh muội Hứa Văn Hoằng càng đợi trong lòng càng sốt ruột. Bọn họ nhìn thấy cha huynh cữu cữu đều bình an trở về, lúc này mới yên tâm thở phào một hơi, lại nhìn bọn họ gánh lương thực trở về, trong mắt cũng mang theo niềm vui.
Mặc dù trời đã tối, mỗi nhà đều chưa ngủ, người ở thôn ngoại thôn lờ mờ nghe thấy động tĩnh đều ra ngoài đón. Huynh đệ Phùng gia vội vàng trở về thôn, nhìn thấy Thẩm Liệt và bọn họ liền cáo từ, chỉ để Hứa chưởng quỹ nói tình hình bên ngoài núi với người mỗi nhà đang chờ tin tức.
Ở bên ngoài bôn ba hơn hai mươi ngày, cũng không vội chút thời gian này, Trần Hữu Điền bọn họ giúp đỡ gánh lương thực vào trong, mọi người ngồi hết trong nhà tranh, Tang La rót vài chén trà để làm dịu cổ họng có chút khàn khàn của ba người, Hứa chưởng quỹ lúc này mới nói về tình hình bên ngoài mà mình đã thăm dò được.
“Huyện Kỳ Dương mất rồi.”
Vừa lên tiếng đã khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây