Trong không trung, tuyết lại tung bay, chỉ cần lại rơi một tràng tuyết, đất trời lại trở về cảnh yên bình sạch sẽ.
Khi Thẩm Liệt và Thẩm Kim trở về thôn ngoại thôn, đã là chiều tối.
Người Hứa gia và người Lư gia sống gần cửa thôn nhìn thấy, vội vàng ra khỏi sơn động, thấy hai người đều chỉnh tề trở về, thấy đôi mắt của Thẩm Kim chỉ hơi đỏ, mặt mày lại thoải mái, hiển nhiên đã thoát ra khỏi khoảng thời gian trong huyện kia rất nhiều, Hứa chưởng quỹ và Hứa thúc đều an tâm.
Không ai hỏi xử lý những người đó như thế nào, Lư Nhị Lang nhìn Thẩm Liệt và Thẩm Kim cả người phong tuyết, nói: “Có chuyện gì đều để mai rồi nói, trong núi gió tuyết thổi cả ngày, mau vào trong cho ấm.”
Thẩm Liệt quả thật nhớ thương người trong nhà, gật đầu với vài người, dẫn theo Thẩm Kim sải bước đi về phía sơn động của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây