Sơn động nhỏ được đục ra hoàn toàn không có chỗ để nàng ta rút lui, nàng ta ngồi ở mép giường, cách hàng rào cũng chưa đến hai bước chân.
Thẩm Kim nhìn chằm chằm Vương Xuân Nương: “Ngươi biết nhà chúng ta thảm, biết thảm như thế nào không?”
“Biết cha nương muội muội ta đều chết, biết chết như thế nào không?”
Thằng bé nói rất có trật tự, giọng nói thậm chí có thể gọi là trầm tĩnh, nhưng Vương Xuân Nương chỉ cảm thấy dưới sự trầm lặng đó có một loại điên cuồng đến đáng sợ.
Quả nhiên là điên, thằng bé vừa rơi nước mắt vừa run người lên cười cười, không có âm thanh nào, chỉ có lồng ngực run rẩy, rơi nước mắt, không giống cười không giống khóc, vẻ mặt như vậy ở trên người một hài tử so với việc khóc cười đơn thuần đều khiến người ta phát lạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây