Ý thu nhuộm cả dãy núi một màu vàng đỏ, trên con đường từ nhà Chu Lại Tử đến thôn ngoại thôn, gần đây bị Thẩm Liệt bọn họ bỏ qua, đám gà rừng có thể sống cuộc sống nhàn nhã như trước đây, nhàn nhã chưa được mấy ngày, lúc này bị mấy huynh đệ phụ tử phình phịch lùng bắt.
Tiểu hài tử nhà đối phương tóm được một con gà rừng mái trong số đó, siết chặt trong tay, ngẩng đầu liền nhìn thấy đoàn người Thẩm Liệt, sợ tới mức suýt nữa làm rơi con gà rừng trong tay, vội tóm lại đứng dậy, trốn sau người cha huynh, cả nhà tụ lại với nhau, cảnh giác nhìn về phía Thẩm Liệt bọn họ.
Thời loạn quy tắc sinh tồn trong rừng, gặp được người có thể tránh thì sẽ cố gắng mà tránh, Thẩm Liệt cũng hiểu, chỉ dừng lại liếc nhìn mấy cái, dẫn mọi người nhanh chóng rời đi.
Chỉ là sau khi đi xa, Trần Đại Sơn một mình rời khỏi đội ngũ, vòng vèo một hồi, không lâu sau liền trở về, nói: “Ngọn núi phía sau khu rừng đó có một sơn động kích thước vừa đủ, hẳn là cả một nhà dừng chân ở đó, ít cũng mười lăm mười sáu người, có khi còn có người ở trong núi chưa nhìn thấy.”
Chỗ đó tạm thời gọi là dừng chân, trước khi tìm thấy được nơi an toàn hơn hẳn là sẽ không di chuyển, nếu như giống Chu gia đã bắt đầu xây dựng nhà cửa, cũng có thể trở thành nơi ở trong một thời gian khá dài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây