Thấy đoàn người Thẩm Liệt đều mang không ít đồ, trong đám người còn có nữ tử và tiểu hài nhi, tuy trên mặt đối phương có đề phòng nhưng trong lòng cũng thả lỏng đôi chút, một lão giả cầm đầu nói: “Huyện Kỳ Dương không còn nữa, nghe nói là triều đình cái gì mà binh loạn, rồi phái đại quân tới, một đường giết không ít bọn thổ phỉ. Bang đạo phỉ kia lúc trước chiếm huyện Kỳ Dương đã mang đi những người đồng ý theo bọn chúng, còn những người không muốn thì giết hết, một cây đuốc đốt huyện Kỳ Dương. Trước đó cũng có không ít người đi theo bọn thổ phỉ cũng trốn hết vào trong núi. Hiện tại bên ngoài đang rất loạn, chiếm đoạt lương thực vô số kể, chúng ta chỉ là những người ngu dốt, chỉ có thể chạy về phía bên này. Đêm qua chúng ta gặp phải đàn sói, thanh niên trai tráng có hai người bị thương.”
Lão giả nói tới đây thì nhìn Đại Sơn, giọng điệu thê lương: “Chúng ta những người này chạy vào thâm sơn cùng cốc, liệu có thể sống qua vài ngày hay không cũng không biết.”
Đoàn người Thẩm Liệt nghe nói huyện Kỳ Dương bị một ngọn đuốc đốt sạch cũng bần thần một hồi lâu, nhất là Hứa chưởng quỹ, thuộc hạ của hắn, bằng hữu thân thiết của hắn ít nhiều gì cũng ở huyện, phòng thu chi, đại trù rồi tiểu nhị,...
Hắn thậm chí không dám nghĩ sâu hơn, bọn họ bị đám người kia mang đi hay là đã bị giết rồi? Hắn ngỡ ngàng không nói nên lời.
Trần Hữu Điền nhìn đôi mắt ngấn lệ của lão giả, lại thấy bọn họ có không ít người già, thanh niên trai tráng thì không còn lại mấy cái, cảm thấy không đành lòng. Nghĩ đến lần trước thấy một nơi an toàn kia cách nơi này không xa, hắn quay đầu thấp giọng hỏi ý kiến của Thẩm Liệt và Trần Đại Sơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây