Trần Đại Sơn liền hỏi: “Người trong huyện đâu, ngày thành bị phá có người trốn ra được không?”
Chu Lại Tử lắc đầu: “Có, nhưng rất ít. Ngày đầu tiên còn có người vào núi, phía sau đã không còn động tĩnh gì nữa, hẳn là vẫn còn bị vây trong thành. Nhưng đám đạo phỉ kia thường xuyên đi ra, nhóm nhỏ thì vào trong núi chiêu binh. Sau này chiêu binh không được liền bắt cả nam nữ. Còn có chiêu lưu dân, lưu dân từ phía bắc đến có rất nhiều người bị bọn họ chiêu vào trong huyện, thành một nhóm. Thời gian trước còn có đội nhân mã lớn hơn đi đánh các huyện xung quanh, vận chuyển không ít lương thực trở về, hình như bọn chúng lại chiếm được một huyện. Hiện tại, ba ngày thì có hai ngày có đạo phỉ vào núi đi dạo, căn bản không ai dám ở trong ngọn núi bên ngoài.”
Hắn nói đến đây muốn nói gì đó, trù trừ một chút nhưng lại không thể há miệng.
Thẩm Liệt nhìn chút đậu nành kia, nói: “Các ngươi ở lại đây vì những hạt đậu nành này?”
Chu Lại Tử vội vàng gật đầu: “Đúng, nhà chúng ta không có lương thực gì, lúc ấy lương thực trong thôn đều bị phá sạch, chúng ta trốn không tính xa, trở về đã thấy... Ngươi cũng biết, chúng ta trồng trọt sao có thể bỏ mặc hoa màu bị phá hủy như vậy, hơn nữa thiếu lương thực, chờ quan binh đi rồi chọn hai mảnh đất vị trí khuất một chút, chọn một số đậu nành chưa bị hủy đi quá nhiều rồi trồng lại, có một số không sống được, có một số lại thành công. Lần trước gặp các ngươi, thật ra chúng ta không chỉ vào thôn tìm đồ, mà còn đến tưới nước cho những hạt đậu nành này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây