Nữ nhân tự mình đi qua kia cũng ra rất nhanh, đáy bát là một ít đường hoà tan, nhìn có vẻ không nóng lắm, màu sắc cũng không giống nước đường mạch nha hoà ra.
Nữ nhân thấy Tang La đang nhìn bát của mình liền mỉm cười: “Nước mật ong, tiểu nương tử cho ta nếm thử nhiều một chút, nếu không phải xin lỗi với số mật ong ta bỏ tiền vốn ra này.”
Một ong, đúng thật là nỡ bỏ tiền vốn.
Ở thời cổ đại chính là thứ xa xỉ, nhà có tiền mới có thể mua được, bách tính bình thường thật sự rất ít người mua cái này, xem ra hoàn cảnh gia đình của nữ nhân này cũng không tồi, nỡ mang ra ăn, hoặc là trong nhà có người vào núi kiếm được tổ ong.
Tang La mỉm cười đáp lại, đưa chậu gốm cho Thẩm An cầm, lấy dao trúc và thìa gỗ từ trong sọt của Thẩm An ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây