Bởi vì vẫn luôn đi trong núi, lúc đầu Thẩm Kim không phát hiện ra bọn họ đang đi trên con đường về thôn, mãi đến khi đến gần ngọn núi càng ngày càng quen thuộc, thằng bé mới sững người.
Không phải vui vẻ, mà là hoảng loạn.
Cả người bị một cơn hoảng loạn trào ra từ đáy lòng bao phủ, bước chân đều chậm lại, vành mắt bắt đầu đỏ lên, lại không dám để người khác biết, hơi cúi đầu xuống.
“Đại ca và cha nương ngươi chính là như vậy, có chút chuyện không thể để các ngươi biết, hy vọng ngươi không trách đại ca, tay nghề mà đại ca dạy ngươi, ngươi tập luyện cho tốt, biết săn bắn, có thể sống trong núi rừng, chỉ cần không gặp phải hạn hán đại dịch, dựa vào ngọn núi lớn này, phần lớn đều có thể sống sót, đã biết chưa?”
Từ khi mấy gia đình rời đi đến hiện tại, chưa đầy bốn tháng, mà Thẩm Kim lại như chịu dày vò cả một đời, nhưng cho dù có dài dằng dẵng, câu nói mà đại ca và Tiểu An nói với thằng bé trước khi rời đi thằng bé vẫn còn nhớ, nhớ đến rõ ràng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây