Hứa thúc không cần đợi quá lâu, hơn một canh giờ sau liền cầm được một túi vải nhỏ. Ông ấy nói lời cảm ơn, lại nói một câu cẩn thận, lúc này mới đi đường trở về tiểu viện phía Tây thành.
Thẩm Kim nhận lấy túi vải từ tay Hứa thúc, sau khi biết bên trong có cái gì, nước mắt trực tiếp lăn xuống, quỳ trên mặt đất lại dập đầu ba cái thật mạnh về phía Hứa thúc, trên trán cũng xuất hiện vết đỏ.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Thiết lại được cho uống nước muối đường, bây giờ vẫn còn đang hôn mê, Thẩm Ngân uống hai bát nước muối đường xuống bụng, bây giờ nghe thấy động tĩnh mới có thể mở mắt ra, lúc Hứa chưởng quỹ bọn họ ôm nó đi, thật ra nó còn có chút ý thức nên nghe thấy đều đã nghe thấy, nghiêng đầu thấy ca ca đang khóc, lại dập đầu về phía Hứa thúc, cũng đoán ra điều gì đó, nước mắt tuôn rơi.
Đáy lòng Nguỵ Lệnh Trinh không chịu nổi, xoa cái mũi chua xót của mình, xoay người đi ra ngoài tìm một cái hũ nhỏ có kích thước vừa vặn đưa cho Thẩm Kim, Thẩm Kim ôm nó rơi nước mắt một hồi, lại hỏi xin Nguỵ Lệnh Trinh một mảnh vải rồi bọc bên ngoài, lúc này mới bỏ vào trong tay nải.
~
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây