Đưa theo mấy đứa trẻ này cũng coi như là báo đáp mấy phần nhân tình với Thẩm Liệt.
Tuy hắn biết rõ dựa vào giao tình hiện giờ của bọn họ với Thẩm gia và Trần gia, tình hình bên ngoài như này mà bọn họ lại không chốn dung thân, gia đình bọn họ đã vào nơi trú ẩn, lương thực đều đã đưa vào nên cho dù hắn có dẫn theo thê nhi đi vào cũng đủ ăn, hơn nữa trong nơi ẩn nấp cũng không thiếu lương thực cất giữ, dù cho không có mấy đứa trẻ này thì Thẩm Liệt và Trần Đại Sơn có lẽ cũng sẽ đồng ý đưa bọn họ đi.
Nhưng chung quy vẫn khác, lương tâm khó yên, có lẽ cả đời này hắn cũng không dám nói với Thẩm Liệt chân tướng chuyện hắn biết mấy đứa trẻ gặp nạn nhưng không đưa tay cứu giúp.
Ngụy Lệnh Trinh với hắn làm phu thê đã mười sáu năm, nào lại không hay biết nam nhân của mình là người như thế nào, nàng cười nói: “Ta không có ý kiến gì, con đường sau này rồi sẽ có cách, sẽ không vì chúng ta cứu người mà có nguy hiểm quá lớn đâu, chuyện này có thể.”
Được thê tử hiểu cho nên Hứa chưởng quỹ rất vui: “Vậy ta đi đào địa đạo, nàng cứ để tâm chăm nom cho ba đứa trẻ kia, chủ yếu vẫn là đồ ăn thức uống, qua một lúc lại cho chúng nó uống nước muối đường.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây