Cả nhà Hứa bá bá thiện tâm, nể mặt đại ca nên cứu giúp bọn chúng, thằng bé không thể kéo chân người Hứa gia được.
Thẩm Kim gật đầu cũng không kỳ kèo nữa mà bưng bát lên trân trọng uống nước muối đường từng chút một.
Sau khi uống xong cũng không nỡ đưa bát cho Ngụy Lệnh Trinh đem đi rửa mà nói: “Bá nương Hứa gia, có thể chút nước vào cái bát này được không ạ, chốc nữa bọn cháu sẽ uống.”
Ấy là tiết kiệm hết mức, chỉ sợ đói mà thôi.
Ngụy Lệnh Trinh gật đầu đáp: “Được, ta bưng một vại nước đến, cháu muốn uống nước thì tự đổ vào bát.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây