Hứa Nguyên Xương gật đầu nói: “Đừng lo lắng, nếu tình hình thật sự quá xấu sẽ dập đèn dầu đi, chúng ta sẽ tự đào tự vận chuyển đất, như vậy sẽ không ở trong đó lâu, cẩn thận một chút, hẳn là không có chuyện gì, ta tính toán bây giờ cách rất gần móng tường thành rồi, chỉ cần có thể đào ra ngoài tường thành, nghĩ cách tìm hai ống tre rồi đục thủng ở giữa, nhân lúc trời tối để dựa vào chân tường bên ngoài làm hai cái lỗ thông khí nhỏ.”
Nguỵ Lệnh Trinh thấy hắn có kế hoạch, đáy lòng mới yên tâm hơn một chút, nói: “Vậy thì đi đi, ta nghỉ một chút rồi nấu chút canh gạo, lát nữa ăn một chút.”
Nguỵ Lệnh Trinh nghỉ ngơi, Hứa Văn Hoằng dùng cái cuốc mà nàng ấy để lại, phụ tử ba người bận rộn làm việc trong đường hầm, giống như Hứa chưởng quỹ nói, đào một lúc lại mang đất đi ra ngoài, nhất thời cũng không có việc gì, không có ai cảm thấy hô hấp khó khăn.
Lại đào hơn một canh giờ, Hứa chưởng quỹ mang đất ra ngoài rồi trở lại đường hầm, còn chưa đi được nửa đường, Hứa Văn Hoằng kích động chạy ra bên ngoài, đè thấp giọng xuống nói: “Cha, người mau đến xem xem, chúng ta đào đến móng tường thành rồi đúng không?”
Hứa chưởng quỹ vui mừng không thôi, vứt nia qua một bên chạy theo thứ tử, Hứa Văn Khánh cầm đèn dầu, đang nhìn phần đất trên đỉnh phía trong cùng của đường hầm, nghe thấy tiếng bước chân liền hưng phấn vẫy tay với Hứa chưởng quỹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây