Lý thị vô tri vô giác uống nước, cũng không biết nói lời cảm ơn, như một linh hồn lang thang dẫn Thẩm Kim đi tìm Điềm Nha.
Huyện Kỳ Dương nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bà ta vô tri vô giác đi những con đường còn chưa đi qua, càng đi càng chệch, cách tường thành càng gần.
Giọng bà ta khàn khàn, vô thức gọi Điềm Nha, trong âm thanh gọi này hình như nghe thấy có tiếng người gọi một tiếng thẩm tử.
Lý thị đã không còn nhạy cảm với giọng nói của thế giới bên ngoài nữa, chưa kể giọng nói kia yếu ớt lại khô khốc, ngược lại là Thẩm Kim, nghe rõ ràng, nhìn về phía âm thanh.
Cho dù người đến đầu tóc lộn xộn, Thẩm Kim vẫn ngay lập tức nhận ra, đó là Vương Mỹ Nương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây