Thấy nhà bếp và cửa gian chính còn có ba hài tử nhìn về phía bên ngoài, cũng xua xua tay: “Đi đi, thành thật một chút, đừng chạy lung tung, người xung quanh đều vào thành hết, lương thực và rau bên ngoài huyện một chút cũng không có, ngươi nói đám dân tị nạn và đạo tặc kia đến đây thì ăn cái gì?”
Đợi người vào huyện thành hết, người trong quân đội còn mang người đến các thôn rà quét một lần, vườn không nhà trống, cái gì cũng không để lại cho đám đạo tặc kia, trong huyện được quân đội hùng hậu bảo vệ, lúc đó, hài tử tám chín tuổi như này chính là món đồ ăn ngon nhất.
Lý thị từ nụ cười đầy ẩn ý trên khóe môi tên binh sĩ kia, không hiểu sao hiểu được ý nghĩa của câu cuối cùng, bà ta rùng mình hoảng sợ, mạnh mẽ gật đầu, cong lưng cúi đầu: “Biết rồi, biết rồi, chúng ta thật sự đi hái rau, trong nhà còn có mấy hài tử.”
Binh sĩ mỉm cười, cũng không để ý.
Bọn họ chuyến này chỉ cần đảm bảo tráng đinh đều vào hết trong thành, lương thực không để lại một hạt, về phần nữ nhân hài tử, có thể mang đi tất nhiên là tốt, thật sự gặp phải một hai người tự muốn tìm đường chết, hắn ta cũng không còn cách nào, dù sao cũng đã nhắc nhở rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây