Bà ấy nói đến đây, dùng cằm chỉ Vương Xuân Nương: “Bỏ dây vải xuống, cũng cởi trói dây thừng trên chân ra, trói tay là được rồi, ta và cha các con dẫn nàng ta đi, gọi mấy nhà lại, hôm nay chuyện trộm lương thực này phải cho mọi người một lời giải thích.”
“Người ta không truy cứu, nhà chúng ta không thể không cần thể diện, nơi này không giữ được các ngươi, ta không thể để người đã giúp đỡ nhà mình bị loại người như các ngươi hãm hại, xin lỗi mọi người, lương thực nên bồi thường thì bồi thường, cả nhà các người lát nữa liền rời đi, ra khỏi cốc, sống hay chết đều phải xem ý trời, xem số phận.”
Lần này ngoài đại phòng những người khác đều sững sờ, Lư lão hán cũng nhìn lão bà tử nhà mình.
Từ mặt của Lư bà tử cái gì cũng không nhìn ra được.
Lư Đại Lang đầu tiên là sững sờ, đợi đến khi phản ứng lại, lại nhìn biểu cảm của nương không hề giống như đang đùa, trực tiếp quỳ xuống, đầu tiên là cầu xin Lư bà tử, ôm chân cầu xin, thấy lão nương không hề có phản ứng chút nào, bắt đầu khóc cha gọi nương cầu xin huynh đệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây