Vẫn còn là một thiếu niên, vẫn còn vẻ trẻ con bụ bẫm, Thẩm Liệt và Trần Đại Sơn đều bật cười, cũng không né tránh nữa, tán gẫu vài câu, lúc này mới chào người tạm biệt Hứa gia rồi về nhà.
Chưa đi được mấy bước liền đến sơn động của Thẩm gia, đến gần mới phát hiện, ván cửa của sơn động thế mà lại bị bịt kín.
Thẩm Liệt sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, Tang La sợ rắn.
Quả nhiên, nghe thấy Tang La cười nói: “Người không có ở đây, sợ mở cửa có chuột rắn đi vào, đi ra thuận tay đóng lại.”
Đúng vậy, chuột núi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây