Trần Đại Sơn vừa đi nhanh, Thẩm Liệt và Tang La coi như trở thành người đi cuối cùng, hai người cũng không thèm để ý, hoàn toàn không biết lúc nãy Trần Đại Sơn đang suy nghĩ vớ vẩn điều gì.
Tang La thì lại nhớ đến chuyện quan trọng, hỏi Thẩm Liệt: “Đúng rồi, lần này các ngươi về trễ hơn dự tính một hai ngày, trên đường đi gặp phải chuyện gì sao?”
Thẩm Liệt gật đầu nói: “Ta đi đến sơn động đã hẹn với Hứa chưởng quỹ, trên đường đi gặp được vài chỗ có dấu vết có người hoạt động, chúng ta để lại quá ít người canh gác, sợ nơi giấu lương thực không còn an toàn, suốt đêm tìm một nơi khác bí ẩn hơn để dời lương thực và người canh gác qua bên đó.”
“Thì ra là thế này, hiện tại có nhiều người vào núi trốn lắm sao?”
Thẩm Liệt cũng không nói cái gì, mà là lấy một cái ống trúc nhỏ từ trong tay áo ra đưa cho Tang La nói: “Đây là thư mà Hứa chưởng quỹ vừa mới giấu, trong thư nói trưng binh chinh lương xong thì trong huyện thống kê ra được, các hương dân đã trốn đi ba phần mười, bảo chúng ta ở trong núi nhớ chú ý an toàn, ngoài ra Hà Nam Đạo đã thất thủ, có người ở bên kia tự xưng vua.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây