Mấy tiểu cô nương cùng nhau đi vào trong sơn đồng của Hứa gia, Tang La thì tự quay về sơn đồng nhà mình.
Chăn đệm mà Thẩm Liệt ngủ vẫn còn trải dưới đất, chăn được gấp ngay ngắn, Tang La nhìn thấy đệm nằm và gối đầu được xếp ngay ngắn, không hề có chút nếp nhăn nào, lúc này mới chậm rãi cảm thấy có chút lưu luyến không nỡ xa Thẩm Liệt.
Hoặc cũng có lẽ không chỉ là lưu luyến, mà là một loại tình cảm rất phức tạp.
Năm ngày qua, hắn gần như là bận rộn đến mức chưa bao giờ dừng lại, làm rất nhiều việc, thậm chí còn tính toán luôn cả chuyện mười ngày sau đó cho nàng, chỉ có mỗi cái giường cho hắn nằm là vẫn không có rảnh rỗi để làm ra.
Tang La nhìn đệm chăn một lúc lâu, đột nhiên cong môi cười cười, nụ cười này làm mặt nàng dịu dàng hơn rất nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây