Ngoài cửa sơn động còn xây một cái bếp giản dị, bên cạnh có đầy đủ nồi đồng chậu gốm, nấu nướng gì đó đều ở nơi này.
Còn có vài giá gỗ trống không, Tần Phương Nương cười nói: “Còn có một ít lương thực chưa được đưa đến, giá gỗ còn có không ít, mỗi gia đình lựa một cái để đồ đạc đi, cũng đỡ phải đặt đồ dưới đất.”
Bà ấy cũng biết chắc chắn sẽ không chỉ có chút đồ này, mỗi lần đồ đạc được dọn đến ngoài núi thì phải di chuyển vài lần mới dọn vào trong hết được.
Mọi người đều chọn một cái giá, bỏ đồ đạc của mình xuống, cũng không nghỉ ngơi nữa, xoay người đi ra ngoài lập tức đi dọn đồ đạc.
Khiêng đồ từng chuyến từng chuyến một, mọi người cổ vũ lẫn nhau, giống như con kiến chuyển nhà, vận chuyển bảy tám lần mới coi như dọn hết vào đường. Đương nhiên, mấy thứ to tròn như sọt thì không thể vào lọt được, Thẩm Liệt và Trần Đại Sơn thành thạo bò lên giữa sườn núi, tìm một chỗ bí ẩn, chờ vận chuyển hết toàn bộ lương thực rồi, lại quan sát nghĩ cách dùng cây mây treo, thử xem có thể thả đồ từ trên đỉnh núi xuống hay không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây