Tính ra thì Thẩm Liệt vẫn còn nhỏ hơn Trần Đại Sơn hai tuổi, nhưng lại cực kỳ khỏe, cũng không biết hắn ăn cái gì lớn lên nữa. Lúc sau Thẩm Liệt không còn đến đây, một mình Trần Đại Sơn khiêng mấy cục đá kia thật sự rất vất vả, nhưng hắn cũng biết phải chặn kín lối vào thì mới có thể bảo đảm được sự an toàn của những người ở lại nơi này canh chừng lương thực và dọn dẹp sơn động, cho dù nặng thì cũng phải khiêng, tóm lại chỉ có hai chữ, vất vả.
Thẩm Liệt vừa nghe Trần Đại Sơn nói lời này lập tức mỉm cười, buông mấy thứ trên người xuống, đi đến trước con đường nhỏ này. Hòn đá bị hắn giấu ở phía ngoài cùng lối vào, phải đi một đoạn rất xa mới đến. Khoảng hơn mười lăm phút sau mới thấy Thẩm Liệt chui ra, có thể thấy mấy cục đá kia rất khó khiêng, ngoài ra sơn động cũng đủ sâu.
Thẩm Liệt vừa đi ra đã cười nói: “Được rồi, buông mấy cái sọt xuống đi, tay nải có thể xách vào, mấy thứ đô to như đệm căn thì có thể cột vào chung với nhau thành từng ống tròn, lần lượt vận chuyển vào bên trong.”
Bọn nhỏ đã không khống chế được cơn tò mò, kích động chui vào bên trong con đường nhỏ kia, bên trong cũng không có nguy hiểm gì nên Trần Đại Sơn và Thẩm Liệt cũng không ngăn cản, một đứa chui vào trước, mấy đứa trẻ lớn lớn nhỏ nhỏ ở đằng sau cũng bắt chước theo, đều chui hết vào bên trong, mặt mày hưng phấn chui vào trong đường hẹp này, Thẩm Ninh và Trần Tiểu Nha nắm tay Hứa Văn Nhân, đi chậm một bước, đi theo chui vào cuối cùng.
Tang La nhìn mấy người Trần lão thái thái nói: “Chúng ta cũng đi vào bên trong đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây