Trong lòng Thẩm Liệt ngột ngạt đến khó chịu, cố nặn ra nụ cười, vỗ vỗ Thẩm Kim: “Trở về đi, nếu không lát nữa cha nương ngươi lại đi tìm.”
Thẩm Kim bĩu môi: “Bọn họ sẽ không đi tìm đệ, cũng không biết khi nào lại cãi nhau.”
Chẳng qua thằng bé vẫn vẫy tay với Thẩm Liệt, lại nói với Thẩm An: “Ngày mai vào núi luyện ná nhớ mang theo ta, bây giờ ta cũng có ná rồi.”
Thẩm An gần như nữa không dám nhìn thằng bé, cúi đầu gật đầu cho qua.
Thẩm Kim vừa xoay người rời đi, nước mắt Thẩm An rơi xuống thành hàng, cậu bé không ngừng lau nước mắt, chỉ khóc, không phát ra tiếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây