Hứa chưởng quỹ nhíu mày chặt đến mức có thể giết ruồi: “Sao có thể như vậy? Dân tị nạn vây thành thì có lợi ích gì, huyện lệnh không lo lắng?”
Phòng thu chi lắc đầu, nhìn thấy không có ai mới nói với Hứa chưởng quỹ: “Đang cãi cọ với các đại hộ trong huyện, nói tình hình thiên tai đã báo lên trên, công văn bên trên còn chưa ban xuống, không dám tự mở kho lương, bảo các đại hộ trong huyện bỏ lương thực bỏ tiền.”
Nói đến đây, đã không cần phòng thu chi nói thêm nữa.
Đại hộ, tiền và lương thực trong nhà đại hộ cũng không phải là gió thổi đến, bằng lòng lập điểm phát cháo đã là lương thiện lắm rồi, hơn nữa lúc này sợ là đã coi dân tị nạn ngoài thành như thịt mỡ, muốn sống sót, được thôi, hiến thân làm nô lệ đi.
Tất nhiên có người sẵn sàng làm nô lệ, nhưng đó chỉ là số ít, đã chạy nạn một đường đến đây đều không bán mình, đường sống ở trước mắt, có bao nhiêu người sẵn sàng làm nô lệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây