Chu Thôn Chính là người có loại nhận thức này sớm nhất, ngay từ khi hắn bí mật mong Thẩm Liệt có thể dẫn theo bọn họ, hắn đã hứa hẹn, cho nên lúc này cũng là người gật đầu nhanh nhất:“ Đúng là đạo lý này, chúng ta thay vì trông cậy vào người khác có thể giữ chặt miệng, chi bằng tự quản nghiêm chính mình, chỗ ẩn náu đi hướng nào, đi bao lâu đi bao xa, địa hình có đặc điểm gì, lúc về một câu cũng không được nhắc đến, người đi vận chuyển lương thực về nhà cũng dặn dò một tiếng, sau này đừng để bị người khác theo dõi mò mẫm được đặc điểm phương hướng rồi đi qua đó, cho dù là trước đó bị mất lương thực, hay là xong việc lại có một đám người chen đến, đều đe doạ đến tính mạng của mấy nhà chúng ta.”
Mọi người đều gật đầu.
Ngược lại là Thi Đại Lang, suy nghĩ một hồi, thăm dò hỏi: “Đại Sơn, thuốc kia của nhà ngươi có thể bán cho ta một ít không? Chỉ muốn một chút ít thôi, ta cho bên nhạc gia và bên nhạc gia của nhị đệ, để bọn họ cũng có thể lặng lẽ luyện tập cung tên như chúng ta, sau này vào rừng sâu tìm được chỗ trú ẩn.”
Nếu trốn không đủ sâu thì khi loạn lạc xảy ra sẽ không đủ an toàn, nhưng không có bản lĩnh nhất định đi vào rừng sâu khả năng chết lại càng lớn.
Trần Đại Sơn nhìn hắn: “Thuốc có thể làm cho thúc một ít, đưa tiền mua nguyên liệu cho A Liệt, A Liệt sẽ mua giúp, chỉ là thúc bảo nhà nhạc phụ thúc vào trong núi sâu, ta nói trước, không có kinh nghiệm nhất định, biết một chút kỹ thuật bắn cũng chưa chắc đã an toàn, thật sự xảy ra chuyện gì, ta sợ sau này thúc sẽ hối hận.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây