Bên kia, Thẩm Liệt và Trần Đại Sơn ra khỏi tiểu viện đi xuống núi, trên mặt Trần Đại Sơn không khỏi nở nụ cười, đợi ra khỏi triền núi, xác định bên tiểu viện chắc chắn không thể nào nghe được giọng nói của hắn, hắn dùng khuỷu tay chạm vào Thẩm Liệt, nói đùa: “Vận may của tiểu tử ngươi cũng quá tốt rồi đấy, có tức phụ đúng là khác, ra ngoài có người chuẩn bị đồ ăn đồ uống, chậc, ta đã hai mươi rồi, tức phụ ở đâu còn chẳng biết.”
Thẩm Liệt mỉm cười liếc nhìn hắn: “Muốn cưới tức phụ như ta, bảo a nãi với thẩm cho ngươi đi xem mắt, nhân lúc bây giờ còn thái bình.”
Trần Đại Sơn chỉ nói vài câu bên miệng, nghe vậy xua tay: “Đừng như vậy, người nhà mình có thể sống đã không dễ dàng gì rồi, vượt qua mấy năm này lại nói đi.”
Thẩm Liệt nghe xong chỉ cười, lại đi vào sâu hơn một chút, nhìn bốn phía không có người, thấp giọng nói chuyện Chu Thôn Chính muốn nhờ bọn họ giấu giúp lương thực, bao gồm chuyện người Chu gia không cần biết giấu lương thực chỗ nào, cũng đảm bảo tuyệt đối không tiết lộ nửa chữ ra bên ngoài.
Trần Đại Sơn nghe xong liền hỏi Thẩm Liệt: “Ngươi nghĩ như thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây