Chu Thôn Chính biết sẽ như thế này, hắn gật đầu, nói: “Tộc nhân đúng là không ít, nhưng đến đời chúng ta quan hệ cũng không quá thân thiết, hơn nữa chi của ta cũng chỉ còn lại một nhà ta, cho nên, so sánh với tộc nhân ta thật ra càng tin tưởng các ngươi, ta không giấu ngươi, ta cũng có tư tâm, các ngươi từ nơi xa như vậy có thể bình an trở về, trong lòng ta cảm thấy đi theo các ngươi an toàn hơn một chút.”
Thẩm Liệt lại bị làm khó, đây không phải chuyển mình nhà hắn, nếu xảy ra ngoài ý muốn, người bốn nhà đều chịu thiệt.
Chu Thôn Chính đương nhiên biết Thẩm Liệt đang lo lắng cái gì, sở dĩ hắn đến bàn bạc với Thẩm Liệt trước là bởi vì hắn từ trong lời nói của mấy người Thi Đại Lang biết được trong hai năm ở trong quân, mặc dù Thẩm Liệt là người trẻ tuổi nhất, nhưng bởi vì thân thủ tốt, người cũng thông minh, còn là đội trưởng, trong bốn người thật ra coi hắn là người cầm đầu.
Lúc ở trên chiến trường cũng là bởi vì Thẩm Liệt chớp lấy cơ hội nhanh, hắn và Trần Đại Sơn cùng với một người khác trong đội cũng không từ bỏ Thi Đại Lang và Lư Nhị Lang bị thương nặng, nhóm người bọn họ mới có thể trốn thoát ra ngoài.
Cho nên sau khi có suy nghĩ, Chu Thôn Chính liền đến bàn bạc với Thẩm Liệt trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây