Trong lúc nghỉ trưa, Lý thị nói chuyện này với Thẩm Tam, bà ta hừ một tiếng: “Chúng ta sinh được ba nhi tử ngoan, cánh tay không biết khi nào đã duỗi ra bên ngoài rồi.”
Thẩm Tam nhìn bà ta: “Bọn nó mới bao nhiêu tuổi, bà thật sự mong mấy đứa bọn nó có thể tìm được thứ gì hữu dụng sao? Cho dù mò vào trong viện nhìn thấy rồi, lại có thể đoán ra cái gì chứ?”
Lý thị nhìn ông ta: “Không trông cậy vào nhi tử, trông cậy vào ông đi?”
Thẩm Tam mỉm cười.
Lý thị nhìn vẻ mặt của ông ta, trở nên hăng hái: “Ông có cách?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây