Thẩm Kim: “Sao lại không thể nói? Nhà ta cũng có lương thực mà.”
“Kêu ngươi không nói thì ngươi cứ không nói đi, nếu như ngươi nói ra bên ngoài thì sau này đừng hòng lấy chút đồ ăn nào từ chỗ ta nữa.”
“Được rồi, không nói thì không nói, nhà ai cũng có lương thực, cái này có gì để nói chứ, đảm bảo là không nói với ai cả.”
Thằng bé lẩm bẩm, nói xong nó lại bảo: “Ta cũng phải về nhà đây, hôm qua cha nương ta đều xị mặt, tóp mỡ đã đồng ý cho ta ăn cũng không cho nhiều, nếu không thì hôm nay ta còn có thể cho mấy ngươi nhiều hơn chút nữa, ta đi đây, về muộn là lại bị mắng.”
Nói rồi thằng bé liền đi, rồi lại lắp bắp kêu: “Ta có đồ gì ăn đều nhớ đến các ngươi, các ngươi có gì ăn cũng phần lại cho ta đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây