Trần Hữu Điền còn chưa nói gì, hai mắt Tần Phương Nương đã sáng lên: “Làm ra món mới? Ta có thể xem được không?”
“Cái đó thì có gì mà không được.” Tang La nói rồi mở đồ đậy đậu phụ ra, vén lớp vải che đậu phụ ra cho hai người họ nhìn.
Sắc trời vẫn còn rất tối, nhưng sau khi mắt thích ứng được với độ sáng thì cũng có thể nhìn thấy đồ vật, chỉ là không được quá rõ ràng mà thôi: “Rất giống với đậu phụ thần tiên, nhưng màu sắc thì khác, ở chỗ chúng ta chưa thấy có.”
Có hay không thì khó nói, trong trí nhớ của nguyên thân thì thứ này đã có ở triều Đại Càn, chỉ là hình như cách làm nằm ở trong tay của một vài thế gia đại tộc, địa vị đã đến một mức độ nhất định, người ta đâu chỉ mưu cầu lợi ích mà cái người ta cần chính là sự đặc biệt, cho dù cái gọi là sự đặc biệt không phải là duy nhất, người làm chủ mẫu của những thế gia đại tộc có quan hệ tốt với nhau sẽ biếu tặng công thức cho nhau, nhưng cũng chỉ nằm trong giới của bọn họ.
Bách tính dân thường ăn cái gì? Nào có liên quan gì đến bọn họ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây