Xem ra công việc đơn giản này còn lâu mới đơn giản như vậy, hơn hai khắc, tay Thẩm An đau nhức, cái thớt mới cưa chưa được ba phần.
Tiểu nam tử hán chết lặng rồi.
Tang La mỉm cười cầm lấy cái cưa: “Đưa đây, để ta thay đệ.”
Hai người ngươi một khắc, ta một khắc, cuối cùng đến cả Thẩm Ninh cũng qua thử một tay, tiêu phí hơn nửa canh giờ cuối cùng mới cưa xong cái thớt kia, một lớn hai nhỏ xúm lại với nhau nhìn, đều đưa tay ra sờ, vậy mà còn rất tốt?
Thẩm An và Thẩm Ninh vui vẻ muốn chết, bọn họ đích thân tham gia cưa cái thớt này, cảm giác thành tựu và thỏa mãn khó diễn tả thành lời, vừa hay trời cũng sẩm tối, ánh mắt hai tiểu hài tử đầu sáng lấp lánh thúc giục Tang La: “Đại tẩu, chúng ta làm bữa tối đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây