Thẩm An tiễn người đi, Thẩm Ninh nghiêng người về phía Tang La, trong tay cầm lấy một miếng bánh táo chua: “Đại tẩu, tẩu cũng ăn.”
Tang La hơi ngửa đầu ra sau, hạ mắt nhìn, nói: “Xé một nửa cho ta là được.”
Thói quen đã hình thành từ những năm dưỡng bệnh ở kiếp trước, đồ ăn dù ngon đến đâu cũng chỉ ăn lượng vừa đủ.
Thẩm Ninh hiểu biết một chút tính tình của đại tẩu, mỉm cười xé một nửa, nửa còn lại lại xé nửa, nửa còn lại nhét vào miệng Thẩm An vừa mới đi vào.
Ăn xong, Thẩm Ninh đi trộn thức ăn cho gà, dùng dao trúc băm nhỏ bồ công anh và ngải cứu, lấy một nắm cỏ kê trộn với một nắm trấu, làm xong mới phản ứng lại: “Đại tẩu, ở nhà chúng ta không có máng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây